Tôi dựa theo biện pháp mà ông nội nói, khoanh chân mà ngồi, tinh khí thần hợp nhất, lại dùng Huyết Ngọc Ban Chỉ đâm lên trên vai một cái, sau đó để cho bản thân chìm vào cảnh giới Cấm Pháp, khí huyết lưu chuyển quanh thân, nhắm mắt điều tức.

Thời gian trôi qua từng chút một, tôi cảm giác trong thân thể dần dần dâng lên một dòng nước ấm, tâm niệm vừa động, dòng nước ấm kia dũng mãnh tiến về phía đầu vai, ngay sau đó nơi đó bắt đầu tê ngứa, thật giống như có rất nhiều tiểu trùng bất an mấp máy bò sát, ở trong dòng nước ấm kia không ngừng đánh sâu vào trong, chậm rãi, cảm giác tê ngứa kia dần biến mất, một tia nhiệt khí phảng phất từ lỗ chân lông bốc hơi mà ra, cả người đều ấm dào dạt, thoải mái không nói nên lời.

Rốt cuộc, tôi đem tâm thần thu hồi, mở mắt ra, chỉ cảm thấy tinh thần dư thừa, cả người tràn ngập sức mạnh, quay đầu lại xem, đầu vai sưng to tới vậy mà đã tiêu hết, nhan sắc cũng khôi phục bình thường, nhìn qua chỉ là có chút hơi hơi đỏ lên, lại không có gì dị dạng.

Trong lòng tôi cao hứng, lập tức nhảy xuống giường, hoạt động tay chân một chút, chỉ cảm thấy một chút trở ngại đều không có, không khỏi thầm mắng chính mình ngu ngốc, sớm biết rằng chính mình có cái bản lĩnh này, còn nằm ở kia tĩnh dưỡng làm gì, uổng phí mất mấy ngày.

Tôi chạy đi ra ngoài, kéo Tiểu Bạch, tìm được Tân Nhã, vừa vặn Tư Đồ tiên sinh cũng ở đó, tôi nói với ông ấy, tôi đã có biện pháp có thể giải cổ độc trong người Tân Nhã.

Tư Đồ tiên sinh lại nhíu nhíu mày, đánh giá tôi một phen, gật đầu nói.

- Không tồi, xem ra cậu đã ngộ được, nhưng là, loại cổ độc mà Tân Nhã trúng phải, lại không phải là độc vật tầm thường, mà là nhằm vào hồn phách hạ cổ, Hàn gia Cấm Pháp của cậu, có thể giải hồn phách cổ sao?

Tôi sửng sốt, cái này…… Tôi cúi đầu nhìn Tân Nhã, cô ấy vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, ngực hơi hơi phập phồng, nhưng trên thân thể cũng không có chút dấu hiệu nào dị thường, màu da bình thường, hô hấp bình thường, toàn thân đều không có dấu hiệu trúng độc, chỉ là, nâng mí mắt cô ấy lên, đồng tử lại vẩn đục mờ nhạt, bên trong mơ hồ có một luồng hắc tuyến, ngang qua đồng tử.

Tôi thở dài, Tư Đồ tiên sinh nói rất đúng, hồn phách cổ, dùng màu của tôi, cũng chưa chắc có thể hóa giải được, nhưng là, tôi lại không cam lòng, mặc kệ nói như thế nào, thử xem một chút chắc cũng được chứ?

Nhưng mà tôi mới vừa dùng ánh mắt trưng cầu nhìn nhìn Tư Đồ tiên sinh, ông ta lại quay đầu, nói.

- Chẳng lẽ cậu đã quên, cậu là cấm kỵ sư, mà cô bé này là cấm kỵ giả hay sao?

Tôi lại lần nữa sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, nhưng mà chẳng lẽ cấm kỵ sư không thể cứu cấm kỵ giả sao? Giống như, không có loại quy củ này đi?

Tư Đồ tiên sinh nói.

- Máu của Cấm kỵ sư lưu động, là lực lượng cấm kỵ, cấm kỵ giả không có cách nào thừa nhận, còn có, cậu có biết là người nào nói, Ô Nha Nữ sẽ mang đến tai họa cho người khác hay sao?

Tôi mờ mịt lắc đầu, ông ta thở dài.

- Cô bé này là Ô Nha Nữ, là người mà cấm kỵ giả cũng kiêng kỵ tiếp cận, có lẽ các người đều cho rằng, chỉ là Ô Nha Nữ đoán trước một ít bất hạnh, cũng như mang đến tai họa cho người bên cạnh, nhưng trên thực tế, cũng không phải đơn giản như vậy.

- Như vậy… Còn sẽ thế nào?

Tôi ngạc nhiên hỏi, ông ta im lặng xoay người, cúi đầu nhìn thoáng qua Tân Nhã, nói.

- Ở thời cổ, quạ đen vốn là con vật tượng trưng cho sự cát tường, tuy rằng âm thanh của nó không được mọi người chào đón, nhưng lại có thể đoán trước họa phúc cát hung, đồng dạng, Ô Nha Nữ cũng như thế, các nàng trời sinh đã có bản lĩnh xu tránh tai hung, cùng Ô Nha Nữ ở bên nhau, đều không phải là cô bé cho mang đến tai hoạ cho cậu, mà là tai hoạ vốn ở nơi đó, ngược lại bởi vì cùng cô bé ở bên nhau, bởi vì có sự tiên đoán trước, cậu mới có đủ cơ hội hóa giải nguy nan.

Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, điểm này không sai, tuy rằng Tân Nhã không được người chào đón, nói cô ấy là Ô Nha Nữ, sao chổi, nhưng tôi đã sớm nói qua, kia chỉ là nàng đoán trước tai họa sắp xảy tới mà thôi, tai hoạ bản thân, cũng không có quan hệ gì tới cô ấy.

Nhưng mà, Tư Đồ tiên sinh nói lên cái này, là vì cái gì đây?

Dường như ông ta biết trong lòng tôi đang suy nghĩ gì, còn nói thêm.

- Ô Nha Nữ, bởi vì có thể đoán trước cát hung, cho nên bị Thiên Đạo đố kỵ, theo ta được biết, phàm thân thể người sinh ra là Ô Nha Nữ, chú định cả đời bất hạnh, tuy rằng có thể đoán trước được tai họa cho người khác, nhưng lại không thể nào đoán trước được cho mình, hơn nữa, chỉ cần cô bé giúp người đoán trước, thì sẽ phải chịu tai ách. Ta nghĩ, cô bé nhiều lần gặp phải vấn đề, hẳn là chính là trước đây từng giúp cậu đoán trước, mà tạo thành hậu quả.

Tôi bật đứng dậy, kinh ngạc nói.

- Không sai, cô ấy từng giúp tôi đoán trước mấy lần, nhưng mà, cô ấy cũng không biểu hiện ra là có chuyện gì cả, như vậy cũng sẽ xảy ra chuyện sao?

Ông ta gật đầu nói.

- Đúng vậy, có mấy lời, ta nghĩ cô bé rát muốn nói cùng với cậu, nhưng mà bản thân lại không dám, bởi vì cô bé rõ ràng hơn bất cứ ai, hậu quả khi nói ra những lời này, cô bé không thể nào thừa nhận được, nhưng mặc dù chỉ lộ ra cho cậu biết một chút, cũng sẽ có bất lợi với mình, đây là trừng phạt vì tiết lộ thiên cơ.

Lúc ông ấy nói những lời này, biểu tình rất là nghiêm túc, ánh mắt sâu kín, giống như cũng bởi vậy mà nghĩ tới tự thân, tôi thở sâu, trong lòng có chút hiểu được, thì ra Ô Nha Nữ là cái dạng này.

Tôi nhìn sắc mặt tái nhợt của Tân Nhã, trong lòng nhớ tới chuyện bà ngoại Tân Nhã nói với chúng tôi, trước khi Tân Nhã sinh ra, cái chuyện về người phụ nữ bị điên kia, hiện tại nhớ tới, cái người phụ nữ điên kia, hơn phân nửa chính là Ô Nha Nữ.

Chỉ là, người điên kia cả đời lưu lạc, điên điên khùng khùng, nghĩ đến lại là làm chua xót lòng người, tôi theo bản năng cầm lấy tay Tân Nhã, chỉ cảm thấy cảm xúc lạnh lẽo, trong lòng không khỏi đau xót.

Đây là một loại cảm tình kỳ quái, tuy rằng Tân Nhã tính tình ủ dột, từ sau khi tôi gặp được cô ấy, thì không ngừng có chuyện xảy ra, nhưng tôi nhưng vẫn cứ có cảm giác đồng bệnh tương liên với cô ấy, mỗi khi nhìn đến thân hình nhu nhược, khuôn mặt bất lực, tôi liền nhịn không được muốn đi bảo hộ cô ấy.

Lại cảm tình này, có lẽ, chỉ có người đã trải qua cô độc quá nhiều, mới có thể lý giải, tôi phải bảo vệ cô ấy, mặc kệ cô ấy là Ô Nha Nữ hay là cái gì khác, cũng mặc kệ cô ấy sẽ mang đến cho tôi cát tường, hay là tai hoạ.

Bởi vì tôi hiểu lòng cô ấy, tôi biết, cô ấy cũng giống như tôi vậy.

Có lẽ có người nói tôi khờ, nhưng không sao cả, ai quy định, cấm kỵ sư lại không thể cho rằng chính mình thật cảm tình mà ngu một chút đâu?

Vứt bỏ thân phận cấm kỵ sư này không nói, tôi cũng chỉ là nam sinh vừa mới vào đại học, còn chưa có trải qua tình yêu ngây thơ mà thôi.

Trong ngực tôi dần dần nảy lên một luồng cảm xúc nói không rõ, nhưng vào lúc này, một sợi như châm thứ đau đớn từ đáy lòng truyền đến.

Cấm kỵ sư cùng cấm kỵ giả, không thể có cảm tình.

Tôi nhớ tới cái cấm kỵ này của cấm kỵ sư, Thiên Đạo cấm kỵ.

Tôi nắm tay đôi tay, cắn chặt khớp hàm, cấm kỵ đáng chết, Thiên Đạo đáng chết này.

Tư Đồ tiên sinh nhìn một màn này vào trong mắt, im lặng lắc đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói.

- Cấm kỵ sư đã gặp nguyền rủa, bị Thiên Đạo ruồng bỏ, vì cái gì còn phải có thiên đạo cấm kỵ này tồn tại cơ chứ…

Trong lòng tôi đau đớn vô cùng, nhưng những lời này của ông ấy, lại rõ ràng truyền vào trong tai, trên người tôi bỗng nổi lên một luồng khí lạnh, ông ta, ông ta nói cái gì, cấm kỵ sư, bị Thiên Đạo ruồng bỏ?

Tôi tức khắc quên đau đớn, bỗng nhiên xoay người nhìn ông ấy.

- Ông, vừa rồi ông nói cái gì?

Tư Đồ tiên sinh biết mình nói lỡ, ngậm miệng lắc đầu nói.

- Không có gì, cậu không cần suy nghĩ nhiều quá, cho dù cậu muốn cứu được cô bé này, chỉ dựa vào Hàn gia Cấm Pháp cũng là không được, theo ta thấy, cậu vẫn nên đi tìm cổ vương, ấy đúng rồi, viên hạt châu kia hấp thụ quá nhiều độc tố, ta đã rửa sạch qua, này, cầm đi đi, nên trả lại cho nữ hài của u gia, hay là giữ lại cho mình dùng, là do cậu quyết định.

Ông ấy vội vàng nói xong mấy câu nói đó, xong rồi xoay người bỏ đi, thật giống như cố ý tránh né cái gì đó vậy, tôi nhìn chằm chằm bóng dáng ông ta, trong lòng dâng lên một ý niệm.

Quả nhiên là ông ta biết gì đó!

Khó trách ông ta vẫn luôn mang đến cho tôi cảm giác che giấu thứ gì, có chuyện không nói, khó trách lúc trước ông nội để cho tôi tới tìm người, xem ra bí mật Hàn gia, ít nhất ông ấy cũng hiểu biết một ít, có lẽ, lúc trước chính là bởi vì ông ta không chịu tiết lộ thiên cơ, ông nội cũng không thể làm gì được người ta, cho nên mới để cho tôi tới tìm, mục đích chính là để tôi đào ra được chân tướng từ chỗ ông ta!

Trong lòng tôi rộng mở thông suốt, nhìn bóng dáng Tư Đồ tiên sinh biến mất ở cửa phòng, khóe miệng lại nổi lên một tia mỉm cười, thiên cơ tiên sinh, cho dù có chút chuyện ông nghĩ không nói, vì Hàn gia, tôi cũng nhất định phải tìm được chân tướng, tìm được cái bí mật mà ông không chịu nói ra đó.

Tôi giơ hạt châu trong tay lên nhìn, trước mắt hiện ra thân ảnh thiếu nữ áo đỏ u Dương Dương kia, cũng tốt, một khi đã như vậy, tôi đây liền đi tìm cổ vương cùng Mã Cửu, mặc kệ thế nào, trước cứu Tân Nhã, còn những chuyện khác để sau nói.

Tôi hưng phấn mà đi ra ngoài cửa, lại thấy ngoài cửa đứng một người, khoanh tay mà đứng, lạnh giọng nói với tôi.

- Tiên sinh có chuyện, lúc này đây, tôi đi với cậu.

Miêu Nô Khả Khả.

Tiểu Bạch cũng từ phía sau chạy ra, tôi nhìn hai người họ, gật đầu nói.

- Được, chúng ta mau cùng nhau xuất phát, đi tìm cái tên kia tính sổ.

Đi ra ngoài cửa, tôi không có để Tiểu Bạch phát huy sở trường đặc biệt của cậu ta: Khắp nơi ngửi loạn. Mà là lấy ra di động, gọi điện thoại cho Lãnh Thanh Dương, có anh ta cùng Hướng Vũ ở đó, cái mũi của Tiểu Bạch có thể nghỉ ngơi.

Bên đầu kia điện thoại, truyền đến giọng của Lãnh Thanh Dương, tôi nói nhỏ vài câu với anh ta, sau đó cúp điện thoại, vung tay với Tiểu Bạch cùng Khả Khả.

- Đi!

Không ra khỏi dự đoán của tôi, Lãnh Thanh Dương cùng Hướng Vũ, đã ở vùng ngoại ô trong một cái thôn, tìm được tung tích cổ vương.

Tôi trong lòng nôn nóng, bởi vì gia hỏa này cả người đều là độc, nếu như ông ta chạy vào trong thôn, khẳng định không phải là làm chuyện tốt gì, tôi phỏng chừng, khẳng định là ở nơi đó ông ta còn trữ một số độc trùng độc vật, đi tới đó để bổ sung.

Còn có cái tên Mã Cửu kia, hóa cốt phấn cũng đã dùng hết, phỏng chừng, cũng phải đi bổ sung đạn dược rồi.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bước nhanh bước chân, trái tim đã treo lên.

 

1.71070 sec| 2434.211 kb